Hiển thị các bài đăng có nhãn Sáng tác mới. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sáng tác mới. Hiển thị tất cả bài đăng

04 tháng 2, 2021

Tình trường

 

(Hát xẩm/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Nói thơ

Duyên chưa thắm đã phai rồi

Hoa chưa kịp nở giận người hái hoa

Nghiêng nghiêng nắng đổ chiều tà

Lòng riêng, riêng biết mặn mà với ai?

 

Xẩm chợ

Non cao còn có sông dài

Trăng tà còn có sao Mai cuối trời

Thu buồn quạnh quẽ đơn côi

Đêm trường tĩnh lặng gợi khơi nỗi buồn.

 

Vui gì một kiếp cô đơn

Buồn theo hoa rụng mảnh hồn chơi vơi

Tình riêng biết ngỏ cùng ai

Dù là giáp mặt mà xa xôi lòng.

 

Khổ gì bằng nỗi nhớ mong

Thuyền rời xa bến theo dòng nước trôi

Cũng đành cam phận lẻ loi

Thôi đừng tiếc nuối một thời đã qua.

28 tháng 12, 2020

Đời kỹ nữ

 

(Kể Vè Bình Trị Thiên/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

 

Nói thơ

Đừng buồn em hỡi đừng buồn

Để anh vương chút hương thơm cuối mùa.

 

Kể Vè

Đời em bao nỗi cay chua

Bởi nhiều nhan sắc nên thừa gian truân

 

Đời là một bể trầm luân

Sao vương vãi vội ái ân dọc đường

Bây giờ tóc đã điểm sương

Nhạt tình trăng gió mặn thương thân mình.

 

 

Đời em kỹ nữ lênh đênh

Lả lơi cùng khách phong tình bao đêm

Giang hồ một kiếp thân em

Lụi tàn một bóng nặng tình gió mưa


 

 

Thương em nay đã già nua

Biết em từ thủa em chưa bạc đầu

Hắt hiu ngày tháng qua mau

Mà em không biết tình đầu là ai!

ơ

Phấn son nay đã phai rồi

Còn đâu xuân sắc như thời trẻ trung

Nào ai, ai nhớ mà mong

Đêm trường vò võ nằm không một mình.

 

 

Mai sau trên nấm mồ xanh

Người đời coi đó bức tranh răn đời!!!

Đôi ngả

 

(Hát xẩm/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Xẩm chợ

Chị về làng cũ vườn xưa

Lại vui sống với tuổi thơ dịu dàng

Qua sông lụy chuyến đò ngang

Hoa tươi mấy độ, rồi tàn thế thôi!

Chị đi ngày ấy xa xôi

Để trăng buồn nhớ, mây trôi hững hờ

Vườn hoang cỏ mọc lau thưa

Mẹ già lủi thủi nắng mưa một mình.

 

Xẩm Huê Tình

Trách ai ăn ở bạc tình

Lỡ rồi cam chịu thôi đành biết sao?

Chót sinh ra kiếp má đào

Để rồi ôm hận nhập vào con tim

Chị về nắng ấm trăng êm

Đường tơ nối lại cánh chim sẽ liền

Bao nhiêu những nỗi ưu phiền

Tàn theo một giấc mộng đêm tan dần.


Xẩm Tàu Điện

Dở dang từ độ đang xuân

Cắn răng cam chịu bước chân giang hồ

Thuyền tình đậu bến hoang sơ

Nghe con sóng vỗ bên bờ trường giang

Dẫu rằng lỡ bước sang ngang

Lửa lòng chửa tắt mộng vàng còn xây.

Xẩm Mục Hạ Vô Nhân

“Tiếc gì một miếng trầu cay

Sao anh không hỏi từ ngày còn thơ”.

Để cho gió cuốn mây đưa

Dập vùi hương nhị còn trơ lại cành

Bóng chiều đã ngả non xanh

Niềm riêng, riêng biết phận mình mà thôi.

Tiếc vì một kiếp hoa trôi

Nửa chừng xuân đã ra người tóc sương

Tình ta như dải sông Thương

Bên trong, bên đục đôi đường cách chia.


Xẩm chợ

Từ nay đi sớm về khuya

Vui cùng bè bạn đồng quê thân tình

Những mong sóng gió yên lành

Cho cây nở lộc, cho cành nở hoa

Để mùa xuân đến đông qua

Trăng rằm lại sáng như là bóng gương

Để ai trăm nhớ ngàn thương

Để ai chiếc bóng mà vương vấn lòng.

 

Mai ngày chị đi lấy chồng

Đa tình lắm kẻ ngồi trông nhớ hoài

Buộc sao được cánh chim trời

Dọc ngang trả gánh nợ đời cho xong!

Tâm sự cô lái đò

 

(Hô bài Chòi - K5/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Nói thơ

Đò em đưa khách qua sông

Thuyền vừa ghé bến mà lòng thấy xa

Ngày ngày bao chuyến đò qua

Người đi để nhớ chắc là tơ duyên.

 

Cổ Bản

Thầm mong trước lạ sau quen

Đến gieo nỗi nhớ riêng em đợi chờ

Đượm buồn đôi mắt ngây thơ

Bên này, bên ấy đôi bờ cách sông.

Thuyền em mát mái xuôi dòng

Hỏi người chung bến chung lòng được chăng?

Ngày trôi cùng với tháng, năm

Dâu xanh còn kén con tằm nhả tơ.


Hò Quảng

Cô lái đò, bến sông xưa

Cô đơn lẻ bóng giấc mơ chưa thành

Phương trời xa một mối tình

Coi như giấc mộng vô hình thoảng qua.

 

Xuân Nữ

Bến sông xưa, một chiều tà

Có người thơ thẩn, biết là về đâu?

Con đò vắng, nước sông sâu

Cô lái đò đã bắc cầu sang ngang!

Buồn làm chi

 

(Hát chèo - Điệu Vỉa và Hồi Tiếu/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Nói thơ

Buồn làm chi, buồn làm chi!

Khóc làm chi, khóc làm gì hả em?

Đời hoa lỡ một tình duyên

Thoảng qua như giấc mộng đêm hãi hùng

 

Vỉa

Mai ngày má lại ửng hồng

Men đời càng đượm mặn nồng hơn xưa

 

Hồi Tiếu

Trăng còn khi tỏ khi mờ

Tình còn đôi lúc hững hờ với xuân

Mặc cho trời đất xoay vần

Phong trần thì cũng phong trần như ai

Ngổn ngang phía trước đường dài

Bão đời, giông tố chông gai còn nhiều


Nói thơ

Mải tìm triết lý tình yêu

Mà trong trang sách lắm điều viển vông

Thôi thì! Lòng cứ hẹn lòng

Phúc nhà ra sức vun trồng tốt tươi

 

Hồi Tiếu

Trăm năm một kiếp con người

Tình trong biển cả đất trời mênh mông

Trang thơ gửi trọn nỗi lòng

Ngọt bùi, cay đắng một dòng thơ hay

Rượu suông cùng cạn chén này

Biết đâu mình tỉnh hay say giữa đời?

Cũng là cái thú ăn chơi.

Nhớ bạn tình

 

(Dân ca Bình Trị Thiên - Lý Tử Vi/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Nói thơ

Bạn tình giờ ở nơi đâu?

Để thương để nhớ, để sầu vấn vương

Xa rồi cái tuổi yêu đương

Tin ngày một vắng người thương đợi chờ

 

Lý Tử Vi

Nhìn nhau đôi mắt ngây thơ

Để cho xa đến bây giờ tiếc thương

Mỗi người đi một nẻo đường

Duyên đời không bén phấn hương nhạt dần

Qua rồi chuyện của ái ân

Một thời để nhớ âm thầm thế thôi

Hoàng hôn rủ bóng đêm rồi

Bâng khuâng nhớ cảnh, nhớ người tình xưa

Ngoài trời chợt đổ cơn mưa

Tỉnh ra mới biết mình vừa chiêm bao

Tình xưa dậy sóng dạt dào.

Ước mong


(Hát chèo - Điệu Sử Bằng/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Nói thơ

Anh chỉ muốn tâm hồn trong trẻo mãi

Như mùa trăng hò hẹn quãng ngày thơ

Anh chỉ muốn tình đôi ta chẳng bến bờ

Như tấm lụa dệt theo ý lòng thôn nữ.

 

Sử Bằng

Anh chỉ muốn tình yêu không vướng sầu tư lự

Như hoa thơm, cây cỏ ấm mùa xuân

Anh chỉ muốn bên em ấm áp vô ngần

Như lò sưởi những đêm đông giá lạnh.

 

Anh chỉ muốn tình yêu là vô tận

Như sông dài, biển rộng tít trời xa

Anh chỉ muốn bên em giọng nói hiền hòa

Như khúc nhạc bên dòng sông Đa nuýp (Danube).

 

Anh chỉ muốn hai tâm hồn hòa một nhịp

Như dòng máu đỏ quyện theo nhau

Em ơi, đôi ta chung một nhịp cầu

Vững tiến bước trên đường đầy hi vọng.

Đường chiều

 

(Hát chèo - Điệu Sử Bằng/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Kể Hạnh

Đường chiều dài biền biệt

Trời phủ sương mênh mông

Dào dạt mãi sóng lòng

Trên đường về xóm cũ.

 

Nói thơ

Cứ mỗi chiều khi vừng ô đổ xuống

Sau cánh buồm đang trôi ngược dòng sông

Có phải chăng người thôn nữ chờ mong

Con đường ấy bóng chồng đang nhẹ bước.

 

Sử Xuân

Không, anh bước những bước lên phía trước

Thì làm sao mà đến được gần em

Em trách anh tệ bạc phải không em?

Không em ạ, anh đâu hèn như thế!


 

Sử Bằng

Cũng đường ấy ngày nay chân nhè nhẹ

Dẫu đường kia, thầy mẹ thức trắng đêm

Dẫu đường kia, khuất sau lũy tre xanh

Anh biết lắm bóng em đang chờ đợi.

 

Anh biết thế nhưng quạ đen ngăn lối

Sông rộng dài sóng dữ vượt sao qua!

Cũng đường ấy anh hồi nọ xông pha

Ai ngăn được bước chân ta kháng chiến?

 

Cũng đường ấy chiều nay anh ngừng tiến

Bước thẫn thờ và nghe tiếng chim reo

Chim véo von mà cảnh vẫn tiêu điều

Vui sao được những chiều xa thôn nữ.


 

Nói thơ

Con đường vắng đắp thêm sầu tư lự

Cho thi nhân nặng nợ với trần gian

Ô! Tiếng ai nghe quen quá hay nàng

À, không phải giấc hoàng hương tan vỡ.

 

Con đường ấy phải chăng đường duyên nợ

Mỗi lần qua lại thêm nhớ người yêu

Em của anh chắc hẳn có những chiều

Cũng nhớ thế, nhớ người yêu em nhỉ?

 

Vắng một ngày như xa hàng thế kỷ

Cấm làm sao khi tuổi trẻ đang yêu

Và em ơi, có biết những buổi chiều

Nơi xa ấy anh thầm yêu tha thiết.

Bóng người thôn nữ

 

(Hát chèo - Điệu Sử Bằng/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Nói thơ

Mảnh đất ấy vắng người vun xới

Nếp nhà xưa trơ trọi vườn hoang

Còn đâu cây mít, cây bàng

Lá khô cành héo xóm làng xác xơ.

 

Sử Xuân

Mảnh đất ấy từ nay sống lại

Có bóng người thôn nữ say sưa

Cuốc trên mảnh đất hoang vu

Tạo nên cuộc sống trong mùa đấu tranh.


Sử Bằng

Đôi bàn tay đổi màu cho đất

Vườn rau xanh ôm nếp nhà xinh

Trông cô thôn nữ thêm tình

Mảnh vườn càng đẹp cô mình thêm vui.

 

Và từ đấy tiếng cười rộn rã

Màu ngô, khoai, sắn, đỗ thêm nhiều

Đẹp lòng ta biết bao nhiêu

Câu hò, câu hát khi chiều buông rơi.

 

Mảnh đất ấy như đang chắp cánh

Bay thênh thang trong cảnh hòa bình

Nối dài những mái nhà xinh

Ruộng vườn tô thắm màu xanh đất trời.

01 tháng 12, 2020

Chờ mong

(Hát chèo - Điệu Sử Bằng/Thơ Nguyễn Duy Yên)

 

Nói lệch

Đêm chìm xuống không gian buồn vô hạn

Mái nhà tôn bệnh viện vẫn trơ trơ

 

Nói thơ

Tiếng kêu rên trong ánh sáng lờ mờ

Tiếng khóc trẻ chào đời trong đêm ấy

 

Sử Bằng

Trời vẫn mưa xa xa gà đã gáy

Sương rơi dần phủ ướt mặt đường trơn

Ai thấu chăng con bệnh nuốt từng cơn

Đang quằn quại thiếp đi trên giường bệnh.

 

Đêm đêm đến qua đi là như vậy

Chạnh lòng thương viết lại mấy vần thơ

Tặng em tôi những buổi đợi nằm chờ

Lắng u buồn vươn lên tìm sức sống.


Nói thơ

Vui đi em ngày mai trời sẽ nắng

Má ửng hồng sức sống lại vươn lên

Đường ta đi đầy hoa lá dịu hiền

Đùa cùng gió đung đưa trong ánh nắng.

 

Sử Bằng

Mỗi bé thơ là niềm vui muôn ý

Là bức tranh tuyệt đẹp rất công phu

Là bài thơ ca tụng nắng mùa thu

Là ý nhạc tâm hồn người nghệ sĩ.

 

Khúc hòa tấu bản nhạc đời là thế

Hãy dang tay chào đón một ngày mai

Mở đường đi dù nguy hiểm chông gai

                                              Sẽ dấn bước tới con đường hoa lệ.

HỒN THƠ ĐIỆU NHẠC TRONG 150 BÀI HÁT THEO LÀN ĐIỆU DÂN CA

 

HỒN THƠ ĐIỆU NHẠC TRONG 150 BÀI HÁT THEO LÀN ĐIỆU DÂN CA PHỔ THƠ
CỦA 2 NHÀ THƠ NGUYỄN DUY YÊN
VÀ ĐOÀN KIM VÂN

 

Trước đây, vợ chồng nhà thơ Nguyễn Duy Yên - Đoàn Kim Vân từng được trao tặng kỷ lục Guiness Việt Nam về 5000 câu thơ lục bát "Dấu ấn một thời" với 400 trang in ở tuổi xưa nay hiếm. Không chỉ có vậy, năm 2015, Tổ chức kỷ lục Việt Nam đã xác lập kỷ lục cho nhà thơ Nguyễn Duy Yên và nhà thơ Đoàn Kim Vân là "Cặp vợ chồng nhà thơ cao tuổi có thơ được phổ nhạc nhiều nhất" với hơn 100 bài thơ được khá nhiều nhạc sĩ nổi tiếng của cả nước phổ nhạc. Lần này, một tin vui lại đến khi 150 bài thơ của hai nhà thơ này vừa được nhạc sĩ Dân Huyền và nhạc sĩ Mai Văn Lạng soạn nhạc theo các làn điệu dân ca truyền thống ở khắp mọi miền đất nước.

Nhìn lại quá trình tồn tại và phát triển của thi ca, từ xưa đến nay, có khá nhiều nhà thơ từng được coi là những nghệ sĩ "hát thơ" của nền nghệ thuật dân gian truyền thống. Bởi thế hai từ "Thơ ca" hoặc "Thi ca" đã nói lên sự gắn bó mật thiết giữa thơ với ca hát, giữa thơ với nhạc. Đặc biệt, ở các loại hình, các khúc thức của thơ Việt Nam truyền thống, từ 4 chữ, 5 chữ, 7 chữ đến lục bát hoặc song thất lục bát... thì nhạc điệu, thi điệu của thơ rất được chú ý khi gieo vần, gieo chữ. Chính vì thế, trên trăm bài thơ viết theo thể thơ truyền thống của hai nhà thơ Nguyễn Duy Yên - Đoàn Kim Vân rất có duyên với các nhạc sĩ khi chất thơ, chất nhạc đã quyện vào nhau trong một chủ thể của trữ tình lãng mạn.

Tôi khá ngạc nhiên khi thấy bài thơ "Tâm sự cô lái đò" được nhạc sĩ Dân Huyền soạn theo diệu dân ca "Hô bài Chòi Khu 5". Nhà thơ Nguyễn Duy Yên viết bài thơ này năm 1952 khi ông mới 21 tuổi với những câu thơ trong sáng và tha thiết mà không phải người thơ trẻ nào ở độ tuổi ấy cũng có thể viết được:

 

Đò em đưa khách qua sông

Thuyền vừa ghé bến mà lòng thấy xa

Ngày ngày bao chuyến đò qua

Người đi để nhớ chắc là tơ duyên.

 

Thầm mong trước lạ sau quen

Đến gieo nỗi nhớ riêng em đợi chờ

Đượm buồn đôi mắt ngây thơ

Bên này, bên ấy đôi bờ cách sông.

 

Thuyền em mát mái xuôi dòng

Hỏi người chung bến chung lòng được chăng

Ngày trôi cùng với tháng năm

Dâu xanh còn kén con tằm nhả tơ.

Cô lái đò bến sông xưa

Cô đơn lẻ bóng giấc chưa thành

Phương trời xa một mối tình

Coi như giấc mộng vô hình thoảng qua.

Bài thơ nói trên cho thấy tâm hồn thi sĩ của Nguyễn Duy Yên đã chín từ rất sớm và chính cảm xúc về tình yêu, về quê hương đã đánh thức trái tim nhà thơ ngay từ lúc ông còn khá trẻ.

Trong một xúc động khác, cũng lấy bối cảnh sông nước quê hương làm thi hứng, nhà thơ Đoàn Kim Vân trong bài thơ "Phải duyên" đã gợi lại những kỷ niệm của tình yêu buổi ban đầu khi họ đến với nhau. Bài thơ này được nhạc sĩ Dân Huyền soạn nhạc theo điệu hát "Sa mạc và trống quân" ngọt ngào và dễ lay động:

 

Phải duyên nên mới gặp nhau

Qua sông bắc nối nhịp cầu yêu thương

Sánh đôi dạo bước trên đường

Mảng vui quên cả mưa sương ướt đầu.

Ngập ngừng anh nói đôi câu

Tỏ tình trong sáng trước sau hẹn lòng

Mai đây nên nghĩa vợ chồng

Ông trời chắp nối hồng se duyên

Hoa cài trên mái tóc em

Hồn nhiên vui sống êm đềm ngày xanh

Mai đây hai đứa chúng mình

Bên nhau như bóng với hình trời quê

Đường xưa lối cũ đi về

Con sông chảy dọc con đê ngoài làng.

 

Có thể nhận thấy 150 bài thơ của hai nhà thơ Nguyễn Duy Yên - Đoàn Kim Vân được hai nhạc sĩ Dân Huyền và Mai Văn Lạng soạn theo các làn điệu dân ca, hầu hết đều là các bài thơ trữ tình viết theo thể lục bát hướng đến tình yêu đôi lứa, tình thương con người, cùng tình yêu quê hương, nguồn cội với những nỗi niềm da diết và chân thực. Trong bài thơ "Bụi thời gian", tác giả Nguyễn Duy Yên đã ngược dòng ký ức để ghi lại những kỷ niệm tình thơ theo tháng năm chiến chinh đã trôi vào dĩ vãng như một nỗi buồn của mối tình không thành:

 

Gió thoang thoảng mưa rưng rưng

Nắng hưng hửng nắng, chiều lưng lửng chiều

Sóng lòng dâng nhớ người yêu

Một thời xa với bao điều ước

Tan trong ký ức mơ hồ

Vơi đầy kỷ niệm để ngơ ngẩn tình

Vết thương lòng, bụi trường chinh

Một thời binh biến chiến tranh điêu tàn

Trở về quê với xóm làng

Gặp em mà cứ ngỡ ngàng dáng quen

Nhớ về giây phút êm đềm

Ngày xa xưa ấy lãng quên nhau rồi

Còn đâu lời đã hẹn lời

Duyên xe chỉ thắm của đôi chúng mình

Thời gian lặng lẽ trôi nhanh

Lỡ làng cam chịu thôi đành thế thôi

Lênh đênh nước chảy bèo trôi

Con tim còn đọng bóng người tình xưa.

Còn với nhà thơ Đoàn Kim Vân, hình bóng quê hương luôn trở đi trở lại trong những câu thơ thao thức một nỗi niềm nhớ thương thủy chung, thiết tha lắng đọng như trong bài thơ "Hồn quê gợi nhớ":

 

Nhớ gì như nhớ người yêu

Xa quê lòng những sớm chiều nhớ quê

Nhớ dòng sông, nhớ con đê

Mùa thơm lúa mới, nắng hè chói chang

Nhớ sao những buổi chiều vàng

Thoảng cơn gió thổi nồm nam mát lòng

Nhớ ao sen, nhớ ruộng đồng

Đường quanh lối xóm tựa trong bàn cờ

Nhớ về một thuở ấu thơ

Lời ru của mẹ à ơ đêm dài

Nhớ từ hạt lúa, củ khoai

Riêu cua gợi cảm, nhớ hoài cà tương

Quê hương ơi nặng tình thương

Gieo vào nỗi nhớ vấn vương tâm hồn

Tiếng quê hương, tiếng mẹ hiền

Cho ta sức sống lớn lên thành người.

 

Với 150 bài thơ trữ tình, hai nhạc sĩ Dân Huyền và Mai Văn Lạng với tài năng âm nhạc của mình đã soạn thơ theo các làn điệu chèo, hát cách, hát vỉa, hát vè, hát hồi tiếu hát xẩm, hát kể vè, hát lý giao duyên, hát hầu văn Huế, hát dân ca bài Chòi khu 5, dân ca Bình Trị Thiên, hát văn, hát sa mạc và trống quân, hát ví Nghệ Tĩnh, hát sử bằng, sa lệch chênh, hát quan họ, hát cò lả, hát ca trù, hát Mưỡu, hát nói, xẩm chợ, xẩm tàu điện, xẩm thập ân, hát tuồng, lảy Kiều... rất phong phú, đặc sắc và đa thanh, đa điệu.

Ta có thể dễ nhận ra tiếng lòng tri âm, tri kỷ trong nhiều bài thơ của hai vợ chồng nhà thơ Nguyễn Duy Yên - Đoàn Kim Vân. Đáng chú ý, cùng một tứ thơ viết kính tặng hương hồn cha mẹ nơi quê hương yêu dấu, mỗi người một nỗi niềm, một tâm sự một trăn trở nhưng đều chung một tiếng lòng, một sự đồng cảm tri âm. Bài thơ "Chỉ còn nỗi nhớ" của tác giả Nguyễn Duy Yên được nhạc sĩ Mai Văn Lạng soạn theo điệu hát xẩm ngâm sa mạc, xẩm thập ân:

 

Canh khuya một mảnh trăng thề

Vườn cây im ngủ, bốn bề lặng thinh

Bâng khuâng mình lại với mình

Hiện về ký ức bóng hình thuở xưa

Vẳng nghe tiếng trúc, tiếng

Hình như có tiếng tuổi thơ gọi về

Nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ quê

Ngày nao ngóng đợi con về mẹ ơi

Giờ đây cách biệt đôi nơi

Dư âm còn lại những lời dối dăng

Lấy gì so sánh cho bằng

Công lao trời biển con hằng ơn sâu

Người đi trước, kẻ về sau

Vòng đời bãi bể nương dâu lạ gì?

Cốt sao có nghĩa, có nghì

Làm người đạo nghĩa khắc ghi vào lòng

Niềm khát vọng, nỗi nhớ mong

Tiếng thơm truyền tiếp nối dòng nho gia

Đông vui con cháu đầy nhà

Thành tâm sớm tối hương hoa dâng người.

 

Cùng một tứ thơ như bài thơ trên, nhà thơ Đoàn Kim Vân lại khắc họa quê hương và tình yêu cha mẹ ở một góc nhìn hồi tưởng đầy cảm xúc hoài niệm trong bài "Trở về vườn cũ" với những câu thơ lục bát gợi mở được nhạc sĩ Mai Văn Lạng soạn theo điệu hát xẩm:

 

Trở về lối cũ vườn xưa

Đường mòn, xóm vắng, giậu thưa xạc xào

Tầng mây lửng trên cao

Khóm tre kẽo kẹt rì rào gió ru

Ngược dòng về tuổi ấu thơ

Song thân ngày ấy bây giờ nơi đâu

Trải bao mưa nắng dãi dầu

Dừng chân vườn cũ mái đầu điểm sương

Quê nghèo mảnh đất thân thương

Mang dòng sữa mẹ lớn khôn thành người

Quạnh hiu mình thấy đơn côi

Vườn xưa gợi nhớ như khơi mạch buồn

Bóng hình cha mẹ trong con

Bên vườn rau ngót sớm hôm vun trồng

Đêm đông bên bếp lửa hồng

Chuyện vui mẹ kể nỗi lòng nuôi con

Giờ đây biết nói gì hơn

Chắp tay con thắp nén hương tạ lòng.

Từ hai tập thơ "Hạt nắng tình Thơ" và "5000 câu thơ lục bát - Dấu ấn một thời" của vợ chồng nhà thơ Nguyễn Duy Yên - Đoàn Kim Vân (đều là hội viên Hội Nhà văn Hà Nội) đã có 150 bài thơ được hai nhạc sĩ Dân Huyền và Mai Văn Lạng soạn theo các làn điệu dân ca truyền thống quen thuộc, dễ nhớ và dễ hát. Đây cũng là một tác phẩm Thơ - Ca đúng nghĩa nghệ thuật đã được các nhà thơ và nhạc sĩ dày công sáng tác. Và phải chăng, tác phẩm thi ca này cũng xứng đáng được đứng vào danh sách xác lập kỷ lục Việt Nam về "Hai vợ chồng nhà thơ cao tuổi có thơ được soạn theo các làn điệu dân ca nhiều nhất"?

 

Hà Nội tháng 6-2020

Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến

Ủy viên Hội đồng thơ Hội nhà văn Việt Nam
Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội